Tây Tạng, được biết đến như “mái nhà của thế giới”, nổi bật với độ cao trung bình ấn tượng vượt quá 4.500 mét.
Khu vực núi non này không chỉ nổi tiếng với vẻ đẹp tự nhiên và nền văn hóa phong phú, mà còn đặt ra những thách thức đáng kể cho ngành hàng không thương mại.
Các hãng hàng không đã thiết lập thực tiễn tránh bay qua Tây Tạng một cách có hệ thống, không chỉ vì độ cao mà còn vì các rủi ro liên quan ảnh hưởng đến an toàn chuyến bay.
Những Thách Thức về Áp Suất và Độ Cao
Một trong những vấn đề chính mà các hãng hàng không phải đối mặt khi xem xét các chuyến bay qua Tây Tạng là việc duy trì áp suất trong khoang.
Theo
Interesting Engineering, mặc dù máy bay được thiết kế để duy trì môi trường an toàn và thoải mái, bất kỳ sự cố nào về áp suất cũng có thể buộc phi hành đoàn phải hạ độ cao nhanh xuống mức có thể thở được oxy.
Tại Tây Tạng, điều này trở thành một thách thức, vì độ cao trung bình của khu vực (gần 4.900 mét) vượt quá độ cao an toàn được khuyến nghị cho việc sơ tán an toàn.
Hơn nữa, địa hình núi non làm khó khăn trong việc xác định các điểm thích hợp để hạ cánh khẩn cấp.
Nicolás Larenas, chuyên gia hàng không, chỉ ra rằng “phần lớn khu vực Tây Tạng có độ cao vượt xa mức tối thiểu cho tình huống khẩn cấp/an toàn”, điều này càng làm phức tạp hơn các hoạt động bay.
Hiệu Suất Động Cơ ở Độ Cao Lớn
Hiệu suất của động cơ phản lực cũng bị ảnh hưởng bởi độ cao. Ở độ cao lớn hơn, không khí loãng hơn và nồng độ oxy thấp hơn, ảnh hưởng đến hiệu quả của động cơ.
“Động cơ phản lực cần oxy để đốt cháy nhiên liệu và tạo lực đẩy”, trang tin giải thích, nhấn mạnh sự khó khăn khi vận hành trong điều kiện không khí loãng. Điều này dẫn đến khả năng hoạt động kém hiệu quả và an toàn hơn của máy bay tại Tây Tạng.
Điều Kiện Khí Hậu và Quy Định Hàng Không
Điều kiện khí hậu tại Tây Tạng nổi tiếng là khó đoán, với các cơn bão đột ngột và nhiễu loạn nghiêm trọng tạo ra rủi ro bổ sung cho các chuyến bay.
Phi công có thể gặp khó khăn trong việc duy trì sự ổn định của máy bay, làm cho việc bay trong khu vực này càng trở nên phức tạp hơn.
Hơn nữa, không phận Tây Tạng chịu sự quản lý nghiêm ngặt của các quy định quốc tế và quốc gia.
Các quy định này không chỉ giới hạn các tuyến đường có thể sử dụng cho các hãng hàng không mà còn yêu cầu trang thiết bị và đào tạo đặc biệt cho phi công vận hành trong những điều kiện khó khăn này.
Air Horizont đề cập rằng, mặc dù phần lớn máy bay chở khách có thể bay ở độ cao trên 5.000 mét, các tình huống khẩn cấp tại Tây Tạng lại trở nên khó xử lý vì bất kỳ độ cao an toàn nào cũng thấp hơn độ cao của khu vực.
Tóm lại, bay qua Tây Tạng đồng nghĩa với việc đối mặt với nhiều thách thức khiến việc tránh khu vực này trở nên ưu tiên hơn.
Từ nhu cầu duy trì áp suất thích hợp và thiếu điểm hạ cánh khẩn cấp, đến những khó khăn về hiệu suất động cơ và điều kiện khí hậu khắc nghiệt, mỗi yếu tố đều góp phần vào quyết định của các hãng hàng không chọn bay vòng quanh Tây Tạng thay vì bay trực tiếp qua đây.