Xin chào, độc giả thân mến và tò mò! Bạn đã bao giờ rơi vào giữa một cuộc tranh luận và đột nhiên, bùm... im lặng tuyệt đối chưa?
Nếu câu trả lời của bạn là có, bạn không đơn độc đâu. Không ai tránh khỏi thế giới khó chịu của những khoảng lặng sau cãi vã, và tin tôi đi, có nhiều điều hơn đằng sau sự im lặng đó chứ không chỉ là một cơn giận dỗi đơn thuần.
Tại sao chúng ta im lặng khi tranh luận?
Tôi đã nghe hàng chục câu chuyện trong các buổi tư vấn về các cặp đôi, bạn bè hoặc đồng nghiệp, sau một xung đột nhỏ, họ quyết định tắt radio và để không khí ở chế độ “mute”. Giờ đây, bạn đã bao giờ tự hỏi liệu sự im lặng đó là vì hòa bình hay chiến tranh lạnh chưa? Đây chính là lúc câu nói nổi tiếng “tốt hơn là không nói cho đến khi tôi nguôi giận” xuất hiện. Nhiều khi chúng ta che giấu cảm xúc như người ta giấu một chiếc tất rách: hy vọng không ai nhận ra.
Tâm lý học cho chúng ta biết rằng, sau một xung đột, đôi khi chúng ta cảm thấy im lặng bảo vệ chúng ta khỏi tổn thương lớn hơn. Nó giống như nhấn nút “pause” trong trò chơi điện tử vì bạn cần lấy hơi. Đây là một hành động phòng thủ hoàn toàn con người. Nhưng chú ý: nó cũng có thể trở thành một công cụ nguy hiểm nếu ta sử dụng quá nhiều.
Bạn cảm thấy tức giận? Kỹ thuật Nhật Bản này sẽ giúp bạn thư giãn
Im lặng: khiên hay kiếm?
Ở đây mọi chuyện trở nên phức tạp! Một số người sử dụng im lặng chỉ để làm dịu tình hình, nhưng những người khác lại dùng sự yên lặng này như một hình phạt: “Tôi không nói với bạn để bạn biết lỗi”. Cái gọi là “đối xử bằng băng giá” có thể khiến người kia đầy ắp những câu hỏi trong đầu: “Liệu việc tôi làm có nghiêm trọng đến vậy không?” “Tại sao lại cắt đứt liên lạc như thế?”
Tôi đã thấy nhiều người trong các buổi tư vấn, đặc biệt là những người có khả năng chịu đựng thất vọng thấp hoặc khó xử lý cơn giận, biến sự im lặng thành vùng an toàn của họ. Và dù tuổi tác không liên quan nhiều, đôi khi nó giống như một bi kịch tuổi teen trong thân xác người lớn, bạn có thấy vậy không?
Cảm xúc làm chủ
Hãy nói cho tôi biết, bạn có quen với cảm giác bị đóng băng vì không biết phải nói gì sau một khoảnh khắc khó xử không? Nhiều người không học được cách diễn đạt sự khó chịu của mình, vì vậy khi gặp nguy hiểm, họ tắt tiếng như tắt TV vậy. Nhưng sự thật là, đằng sau sự im lặng đó có thể là sự bất an, sợ bị từ chối hoặc đơn giản là không biết phải làm gì với cơn giận.
Một điều thú vị: trong các nền văn hóa phương Đông, im lặng đôi khi được coi là dấu hiệu của sự khôn ngoan hoặc tự kiểm soát, nhưng ở phương Tây chúng ta thường liên tưởng nó với hình phạt hoặc khinh miệt. Cùng một khoảng dừng, hai bộ phim khác nhau!
Phá vỡ vòng luẩn quẩn: hãy nói dù giọng có run
Tôi luôn nói với bệnh nhân của mình: im lặng không giải quyết được gì, chỉ kéo dài bí ẩn. Bạn đã bao giờ nghĩ rằng có thể người kia cũng không biết tại sao bạn lại im lặng chưa? Giao tiếp thẳng thắn là liều thuốc tốt nhất cho độc tố của sự im lặng. Tôi nhớ một buổi nói chuyện tôi đã tổ chức tại một công ty về quản lý xung đột; một người tham dự đã thú nhận rằng anh ta thường im lặng cả ngày trời cho đến khi học được hai điều thay đổi hoàn toàn câu chuyện: nói ra khi cơn bão nội tâm đã giảm bớt... và thành thật nói ra cảm xúc của mình về xung đột.
Sao bạn không thử tắt báo thức của sự im lặng và dùng lời nói, dù vụng về, dù giọng run run? Hãy thử lần tới nhé. Hãy kể cho người đó nghe cảm giác của bạn khi xảy ra xung đột. Bạn sẽ thấy rằng nhiều khi, chỉ cần được nghe và được lắng nghe là cách tốt nhất để xây dựng lại cây cầu.
Chúng ta thử nhé? Rốt cuộc thì, ngay cả sự im lặng cũng có hạn sử dụng. Còn bạn, bạn đã biết mình muốn nói gì khi sự im lặng kết thúc chưa?